Đó là một ngày HOÀN HẢO cho các hoạt động: nước lạnh, bầu trời trong xanh, và tôi chỉ muốn văng xung quanh và đánh hơi TẤT CẢ mọi thứ. Nhưng sau đó tôi nhận thấy một cái gì đó trong nước. Nó ướt và nâu và trông không giống như nó đang có một khoảng thời gian vui vẻ … Vì vậy, tôi quyết định bơi qua và hỏi cô ấy có muốn chơi không. Ý tôi là, ai KHÔNG muốn chơi?
Khi tôi liên lạc với người bạn thân mới của mình, tôi nhận thấy cô ấy đang gặp khó khăn trong việc giữ đầu trên mặt nước. Cô ấy trông cũng khá sợ hãi. Tôi nghĩ cô ấy có thể vui vẻ hơn khi chơi với tôi trên đất liền. Tôi rất nhẹ nhàng dùng miệng đè lên người cô ấy và chèo thuyền cùng cô ấy trở lại bờ.
When we got to land, my friend was all weak and wobbly. She tried to run into the woods (yay—I love playing chase!) but then she kind of flopped onto the beach. I snuggled up next to her and gave her a couple good licks to make sure she was okay. She must have been out in the harbor for a long time waiting for help…she was pooped!
My human kept telling me I was a good boy I was because I saved a baby deer from drowning. That made me happy. “Next time,” I told my new best friend, “be sure to wait for me on the shore if you want to play. I love the water, but I don’t mind romping around in the woods, either!”
Oh yeah…one last thing:
Apparently, my human doesn’t like the way I smell after getting out of the water. I guess it’s a thing: “wet dog smell.” I mean, it’s definitely not as good as the smell of butts or fire hydrants with pee on them, but it doesn’t bother me that much.
Since my human hates it so much though, I always make sure to dry myself off as quickly as I can after we leave the ocean. It’s simple: all I have to do is shake really hard so all the water goes everywhere, or rub my whole body on the couch once we get home—that thing is super absorbent.